Thư gửi thầy và chiếc lá đầu tiên
Duy chỉ một tấm thiệp con không thể gửi… Nước mắt con chảy trào khi con nghĩ đến thầy…
Sớm thức giấc chợt nghe mùa đông
Thấy chiếc lá rụng rơi bên thềm
Lá đã úa vàng mới khi nào
Lá xanh đã đi đâu về đâu?...”
Thưa thầy,
Vậy là 20-11 năm nay con không còn cơ hội để viết lại bài thơ quen thuộc :
“Vẫn là con thầy ơi
Thời gian không trở lại
Bài học ngày xưa dài
Theo đời con thắp sáng….”
Để nghe thầy phì cười bảo rằng: “cảm ơn con, thầy biết là con vẫn nhớ…”
Nhiều ngày trước, con vẫn ngồi nắn nót từng chữ một trên những tấm thiệp mình tự làm… Niềm vui mỗi khi 20-11 đến con có thể trao tận tay những tấm thiệp mình làm đến các thầy cô trên giảng đường, một vài thầy cô cũ con phải gửi qua bưu điện thật sớm, mong thư đên đúng ngày… Duy chỉ một tấm thiệp con không thể gửi… Nước mắt con chảy trào khi con nghĩ đến thầy…
Khi con 8 tuổi, thầy cầm tay và chỉ dẫn con chơi từng nốt nhạc trên phím đàn nặng trĩu.
Khi con lên 9, thầy hồi hộp theo những lần con đi thi…
Khi con lên 10, con thấy thầy tự hào vì con đã đạt giải cao nhất của cuộc thi, kết quả của những ngày thầy trò tập luyện không ngừng nghỉ…
Và một ngày, thầy không dạy con được nữa, con đã không kiên trì theo đuổi việc chơi đàn vì nghĩ mình không thể nếu không có thầy chỉ dẫn…Và đó cũng là bài học đầu tiên thầy dạy cho con: Sự kiên nhẫn và tin tưởng vào bản thân mình… bài học đã theo con đến tận ngày hôm nay ...
Không lâu sau, con phải rời xa ngôi nhà của mình, mẹ muốn giữ cây đàn lại, nhưng cuối cùng cũng phải đem bán đi… con không nghĩ một ngày nào đó con sẽ được chơi đàn nữa..
Đến lúc con lên cấp 2, con không đàn nữa mà lặng lẽ tham gia đội tuyển múa của trường…. những lần con cùng đội tuyển đi thi, con đều bắt gặp thầy ở bàn Ban giám khảo…. Con không có can đảm nói với thầy rằng: con không học đàn vì không có thầy dạy con, và vì con không còn đàn để tập nữa…
Khi bước vào trường Trung học Phổ thông, con không đàn, không hát, không múa, con gác lại những đam mê của mình, nhưng con không bao giờ gác lại những kỷ niệm khi con còn thơ bé, thậm chí ở bất cứ đâu, khi con nghịch tay mình trên một mặt phẳng nào đó con tưởng tượng rằng chính là những phím đàn piano, con vẫn chơi bài Ngay dau tien di hoc con từng chơi ngày nhỏ…
Năm cuối khi con học phổ thông, trường lập đội tuyển đi thi văn nghệ cấp thành phố, thầy được mời về tuyển chọn và hướng dẫn đội tuyển. Lần đầu tiên con được đơn ca trong một cuộc thi lớn, thầy chỉ dặn dò con một điều: Con hãy dành tất cả
tình cảm cho bài hát đó, nếu con e sợ khán giả, nếu con sợ con quên lời hát, nếu con lo rằng con sẽ trật nhịp…thì con hãy nhớ đến lý do con đứng trên sân khấu, con không đứng đó để phải sợ những điều này, con đứng đó để con thể hiện lòng mình, thể hiện bản thân con, tình cảm của con, điều đó lớn hơn tất cả những điều kia….Hãy nghĩ về lý do lớn nhất cho mỗi việc con làm, những điều còn lại sẽ rất nhỏ nhoi…
Rồi con bước chân vào giảng đường Đại học, con lờ đi những hoạt động văn nghệ của lớp, con chỉ nghĩ rằng, đối với con, những ngày hát hò lúc phổ thông thế là đủ, con đã mang về nhiều giải thưởng cho lớp, cho trường, và giờ con cần chứng minh khả năng trong học tập của mình nhiều hơn…
Nhưng con đã phải suy nghĩ lại….
Vì thầy đã không còn nữa…
Thầy mất khi con đang học Đại học, con ngỡ ngàng khi còn chưa kịp quay trở về thăm ngôi nhà với vườn hoa nhỏ của thầy và cô, chưa kịp kể thầy nghe rằng con đã học piano lại và bắt đầu thử thách ở nhạc cụ khác, không kịp hỏi han thầy khi con thấy tóc thầy đã bạc trắng theo năm tháng…
Thầy ơi, vài ngày nữa thôi, con sẽ đứng trên sân khấu của trường mà không nhìn thấy gương mặt thân quen của thầy thấp thoáng phía dưới kia, không nhìn thấy đôi mắt thầy hiền từ và tự hào nhìn con…, không nghe thấy câu nói đùa của thầy trấn an con khi con sắp bước ra sân khấu, khi con nói rằng : “thầy ơi con run!”, không còn nghe thầy nhắc nhở khi con không tập trung vào bài hát…
Nhưng đây sẽ là lần đầu tiên con mạnh mẽ bước ra sân khấu với cây đàn ghita trong tay, con con sẽ cất cao giọng bài hát ngày xưa thầy dạy con: “Chiếc lá đầu tiên”, và hôm đó sẽ không có gì làm con e sợ nữa, con đã tìm được lý do khi con hát, đó là con hát vì thầy, vì tất cả những người thầy trên thế giới này đã mang đến cho những lớp trẻ như chúng con những bài học không chỉ trên giấy vở, và ngày 20-11 chính là ngày con không những tri ân thầy cô, mà còn là ngày con mong muốn được chứng minh rằng, thầy ơi, con đã trưởng thành, và đang bước đi những bước đầu tiên trong cuộc đời con, bằng chính đôi chân và hành trang trên vai là những bài học của thầy…
“Thầy cô đã chỉ cho chúng em thấy phải hoàn toàn là một người bình thường - bởi vì người bình thường chẳng hề bình thường chút nào. Mỗi người đều có thể làm được một việc gì đó đặc biệt. Và mỗi người đều đặc biệt xứng đáng với những người mà họ yêu.
hưng - nếu chúng em không muốn là kẻ bình thường - chúng em không cần phải tỏ ra như vậy. Thầy cô sẽ biết là chúng em có thể làm được gì nếu như chúng em theo đuổi giấc mơ đặc biệt của mình bằng cả tấm lòng và trí tuệ, lẫn lòng can đảm.”
Rồi tấm lòng của con sẽ theo tiếng hát của con bay xa….
Một nơi nào đó, con hy vọng thầy sẽ nghe thấy lời cảm tạ của con..
“Hỡi chiếc lá nào bay về trời
Có gửi lời với tôi
Hãy giữ lấy giùm tôi nụ cười
Và đức tin ở con người….”